Trải qua 5 năm làm MMO, hằng ngày đều có rất nhiều học trò xin tôi hướng dẫn, rồi xin tư vấn. Tư vấn cho thì cứ nhưng thế này, thế nọ!
Và đây là câu đặc trưng mà Linh thường gặp:
Anh giỏi sẵn rồi nên anh Nguyễn Quang Linh khác em! Rồi thì anh có kĩ năng rồi mới dễ thế… ! 😡
STOP NGAY CÁI TƯ DUY ĐÓ LẠI DÙM VỚI!
Nếu từ giờ, bạn nào nói với tôi mấy câu này, tôi sẽ ko nói chuyện nữa và đây là lần cuối tôi nói về vấn đề này:
Từ lúc tôi bắt đầu khởi nghiệp, Khi nhìn thấy 1 người thành công và giỏi hơn tôi thì trong đầu tôi luôn đau đáu 1 điều:
Chắc chắn rằng, họ làm được thì tôi cũng làm được, chỉ là tôi chưa biết những gì họ biết mà thôi!
Vậy tôi phải làm gì? Bám lấy người ta mà học hỏi! Hạ tôi để học hỏi thôi chứ gì nữa!
Tôi vẫn nhớ cái lúc bắt đầu sự nghiệp, tôi vẫn ngồi trong căn phòng nhỏ xíu, cả ngày chỉ ăn 1 bát mì tôm, nhưng ko ăn ngay mà phải bóp vụn ra, đổ nước sôi để nó chương phềnh cho nhiều rồi mới dám ăn!
Ăn xong rất ngon và cực no. Tuy vây nhưng lúc nào tôi cũng chắc chắn rằng tôi chuẩn bị có cuộc sống tôi mơ ước! chuẩn bị đến ăn nhà hàng sang trọng thường xuyên mà không cần nghĩ đến tiền bạc.
Tôi yêu pkl, trước đó ngồi xe đạp cà tàng mà luôn luôn đi trên đường mà tưởng tượng tôi đi phân khối lớn các kiểu, Đêm nào đi qua shop bán xe cũng đứng trầm ngâm nửa tiếng đồng hồ vuốt ve qua cửa kính shop.
Thấm thoát thời gian trôi, tôi mua địa hình, rồi thì tôi đã mua và trải nghiệm được 3 còn phân khối lớn tôi thích!
Tôi từng ở 1 phòng trọ nhỏ và mục nát, tôi từng làm việc và kiếm 200 triệu đầu tiên trên 1 chiếc mày tính giá 5 triệu và phồng pin, ko biết nó sẽ nổ khi nào! Và giờ đây thì tôi đã có đầy đủ những thứ tôi mong muốn! Dùng các thiết bị công nghệ mới nhất và hiện đại nhất!
Nhiều lúc nhìn lại quãng đường tôi đã đi, tự dưng giật tôi khi thấy độ liều lĩnh của tôi và cũng giật tôi vì cuộc sống của tôi bây giờ y hệt như bức tranh mà tôi đã vẽ ra 3 năm trước! Đúng từng ly, từng tý một!
Tất nhiên tôi vẫn còn khá nhiều thiếu sót và chưa hoàn hảo, tôi là người thực tế, tôi vẫn còn ôm đồm khá nhiều việc, chưa tự chủ được cho nhân viên, nhưng tôi chắc chắn sẽ bám đuôi người thành công để khắc phục dần dần.
Tôi có những người bạn cùng khởi nghiệp cùng tôi, tôi thì phát triển và họ thì dậm chân tại chỗ, tôi đã đặt câu hỏi, sự khác biệt nằm ở đâu! Khác biệt đó là:
Tôi không bao giờ có từ nhưng trong khi hành động và khi hành động thì tôi luôn hết tôi!
Có người nói phải suy tính kĩ lưỡng, họ nói đúng, tôi đã mắc khá nhiều sai lầm, và vấp ngã khá nhiều, đã có khi mất cả tỷ đông, nhưng điều đó đối với tôi ko phải là ngã mà đó là 1 bước đà và kinh nghiệp cho tôi có được cuộc sống như bây giờ! do dự chỉ làm ta vụt mất cơ hội mà thôi!
Bạn thân mến, Linh muốn nói với bạn 1 điều: Trong thế giới thành công, không có từ NHƯNG, không có từ CHỜ ĐỢI.
Chỉ có THÍCH HAY KHÔNG THÍCH, Chỉ có PHÙ HỢP hay KHÔNG PHÙ HỢP.
Thích thì chiến đấu hết tôi, không do dự, khi chiến đấu thì các vấn đề sẽ từ từ tự động giải quyết, Thế mới hay, chỉ những ông nào chinh chiến nhiều mới hiểu, khi bạn đặt câu hỏi thì chắc chắn sẽ có câu trả lời!
Còn không thích hay không hợp thì nghỉ luôn cho đỡ tốn thời gian!
Đã làm thì không nhưng nhị gì cả, nhưng nhị lắm, biện hộ lắm rồi không làm, thì 5 năm sau, 10 năm sau vẫn nhưng nhị như vậy thôi!
Bạn phải lao đầu vào làm, vào học tập thì bạn mới có cơ hội để thành công, để phát triển, còn suất ngày lý do, lý trấu thì bạn sẽ vẫn mãi sống như bạn đang sống mà thôi, dâm chân tại chỗ!
Nhiều ông đứng núi này, trông núi nọ, làm cái này ko ổn qua làm cái khác. Những người đó sẽ muôn đời ko bao giờ đi tới đâu! Và 1 thời gian sau, họ mới nhận ra là họ lại quay về vị trí xuất phát ban đầu! Làm gì thì làm, ra kết quả cao rồi nghỉ trong vinh quang.
Cách bạn làm 1 việc là cách bạn làm mọi việc!
Việc gì cũng thế, đã chiến đầu kiên trì, hết tôi thì kiểu gì cũng có kết quả cao, chỉ là nhạnh hay chậm thì phụ thuộc vào quyết tâm của mỗi người thôi!
Bạn thân mến, có một đoạn văn tôi sưu tầm lang thang trên mạng xã hội, tôi không biết tác giá nhưng rất hay:
” Gia Cát Lượng chưa từng hỏi Lưu Bị: “Tại sao cung tên của chúng ta ít như vậy?”
Quan Vũ chưa bao giờ hỏi Lưu Bị: “Tại sao binh lính của chúng ta thiếu thốn đến thế?”
Trương Phi chưa bao giờ hỏi Lưu Bị: “Khi bị quân lính vây hãm dưới thành, chúng ta phải làm sao?”
Triệu Tử Long chưa từng than thở với Lưu Bị: “Quân ta ít, yếu thì làm sao đối đầu lại đối thủ mạnh?”
Thế nhưng…
Đã từng có tích dùng thuyền cỏ mượn tên.
Đã từng có chuyện qua năm ải chém sáu tướng.
Đã từng có sự kiện chặt đứt cây cầu dọa lùi Tào binh.
Triệu Tử Long nhận được quân lệnh tấn công khi chỉ có 200 binh sĩ. Kết quả đã công hạ được mười thành trì, thu được 2 vạn binh sĩ cùng ba ngàn con ngựa tốt.
Trong quân lệnh chỉ viết vẻn vẹn 4 chữ: “Đánh hạ thành trì”.
(Nếu tác giả đoạn thơ trên đọc được bài viết này, mà muốn tôi gỡ, hãy liên hệ với tôi, tôi sẽ gỡ ngay mà không cần bất kì lời giải thích nào, do tôi không thể tìm thấy tác giả gốc để xin phép)
=>> Nếu như mọi việc đã được chuẩn bị sẵn thì giá trị của bạn ở đâu? Khi đó hoặc là bạn ít có giá trị hoặc là không có giá trị đấy chăng.
Hôm nay, nếu bạn vẫn còn phàn nàn, vẫn còn không nỗ lực, thì thành công nhất định sẽ thuộc về người khác.
Bạn không làm, người khác sẽ làm. Bạn không trưởng thành, chẳng ai chờ đợi bạn”
Hy vọng bài viết này sẽ cho bạn động lực và nguồn cảm hứng cho buổi sáng hôm nay!
CHúc bạn có một buổi sáng thứ 3 tuyệt vời!
Comment để chúng ta thêm kết nối với nhau và cùng tạo 1 môi trường có sự thăng tiến bạn nhé!
5
1
đánh giá
Đánh giá bài viết
Mọi người comment ở phần bên dưới nhé