FOMO là viết tắt của fear of missing out hay nỗi sợ bị bỏ lỡ … tôi vẫn thường gọi tắt là nối sợ bị bỏ lại phía sau.
Chào bạn, lại là tôi Nguyễn Quang Linh đây
Gần đây, tôi xem 1 đoạn phóng sự trên tv, nói về tình trạng trầm cảm sớm của trẻ nhỏ, và không chỉ trẻ nhỏ, mà người lớn cũng đang mắc phải.
Khi được phỏng vấn, một phần lớn mọi người đều có 1 lý do: Em không bằng bạn bè ở cái này, cái kia… cảm thấy không theo kịp mọi người.v.v
Nói chung là một sự so sánh nào đó với người khác.
Khoan, bài viết này không nói về chủ đề “ vấn nạn so sánh bản thân mình với người khác” mà bài viết này nói về 1 chủ đề gốc rễ của vấn đề này!
Một cái còn quan trọng hơn, và nếu bạn hiểu điều này nó sẽ giúp bạn phá hủy tận gốc tình trạng cảm giác thua kém và bị bỏ lại phía sau.
Buồn hơn, có những người, có những bạn trẻ, kể cả người lớn, tuy họ biết việc họ so sánh mình với người khác là không tốt, họ biết fomo là không tốt, tuy nhiên họ không tài nào thoát ra được vòng đố kị này!
Tuy trong lòng họ nghĩ không nên, nhưng khi bạn bè có cái gì đó hơn mình thì họ lại có sự khó chịu trong người.
Và đau buồn hơn, chính vì điều đó, họ lại cảm thấy bản thân mình thua kém người khác, kém cỏi hơn người khác, điều này tác động lớn tới niềm tin của họ.
Bởi điều gì được lặp lại nhiều lần trong trí não, thì nó sẽ trở thành sự thật, điều này là sự thật trong mảng tư duy, thói quen và sự nhìn nhận bản thân.
Vậy cốt lõi căn nguyên mọi thứ là ở đâu, tại sao có những người lại luôn cảm thấy mình thua kém người khác, luôn cảm thấy mình đang bị bỏ lại phía sau của xã hội, cốt lõi ở đâu, và làm sao để giải quyết vấn đề này.
Ok, hãy cùng tôi khám phá chủ đề này, tôi viết bài này ngoài mục đích chia sẻ quan điểm của mình cho ai may mắn đọc được, nhưng quan trọng hơn hết, tôi viết để lưu lại ở đây, để bất cứ khi nào, tôi có thể gửi link cho các em, các học viên, những người đang mắc vấn đề này và giải thoát họ khỏi vấn đề tai hại này!
Ok bắt đầu nhé!
Nguyên nhân của FOMO
Để dễ làm sáng tỏ Fomo, tôi muốn kể lại 1 câu chuyện mà chính tôi là nhân vật chính trong đó.
Trở về cái năm tôi học cấp 2:
Ở những năm hồi còn đi học cấp 2, tôi có niềm đam mê lớn với âm nhạc và nghệ thuật, tôi được coi là đứa hát hay trong lớp.
Mỗi khi có văn nghệ, tôi đều tham gia nhiệt tình, khi tham gia văn nghệ, tôi biết đàn guitar, biết một mình biểu diễn trên sân khấu.
Nhưng tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ nhút nhát và nghĩ mình thật ngu ngốc bởi:
Hồi đó, hầu hết lớp tôi đều chơi những game như Gunny, võ lâm .vv..v
Tôi chỉ thích ngồi chơi đàn và mày mò tìm hiểu nhạc cụ thôi. Nhưng đa số lũ con trai chơi game, nên tôi đã phải chơi theo.
Và hiển nhiên, tôi là một trong những thằng chơi ngu nhất game trong số đó, tôi hay bị trêu đùa trong mọi giờ ra chơi, bởi câu chuyện mà lũ con trai túm tụm vào nhau đều chỉ là chơi game.
Và với 1 tâm hồn đứa trẻ, tôi nghĩ mình kém thông minh hơn họ, mình chậm chạp hơn họ, mà sau này khi lớn tôi mới biết rằng: Tôi lúc đó có thể chơi được nhạc cụ, làm được web điện thoại từ rất nhỏ, còn hầu hết họ thì không?Điều tôi sai nhất, đó là tham gia sai cộng đồng, hoặc đơn giản, tôi đã ở sai cộng đồng, một cộng đồng ham chơi game.
Năm cấp 3, tôi lại càng rụt rè hơn, thoát khỏi cộng đồng chơi game, nhưng vẫn chưa khiến tôi tự tin hơn, không hẳn là thoát mà ở cấp 3, số người chơi game ít đi, số người chăm học nhiều lên, nên cộng đồng chơi game trong lớp không còn lớn nữa.
Nhưng điều khiến tôi trở nên tự ti về bản thân, mang tên Đá bóng.
Tôi nhớ không nhầm thì cấp 3, hầu hết con trai trong lớp đều tham gia đội bóng, chỉ có tôi và 1 anh bạn duy nhất không tham gia
Tôi không tham gia bởi hầu hết những lần hữu hạn đi tập bóng, tôi đều làm những trò khiến mọi người cười, tôi trượt ngã khi đuổi theo bóng, tôi vấp té, tôi chạy châm và vô vàn thứ khác khiến môn bóng đá trở thành nỗi ám ảnh của tôi.
Và việc lớp liên tục có những giải đấu bóng đá, tôi đứng cùng các bạn nữ để cổ vũ cho các bạn nam, điều đó khiến tôi cảm thấy mình thật vô dụng, cảm thấy mình lạc lõng giữa đám con trai.. Và tôi hồi đó đã nghĩ:
Tại sao mình lại yếu đuối và kém cỏi như vậy?
Và nó khiến tôi tách biệt ra khỏi đám đông của lớp, bởi các giải đá bóng diễn ra rất thường xuyên.
Nhưng lớn lên, khi đã hiểu về nhiều điều, là một nhà hiệu suất cao, tôi lục tìm lại kí ức, có thật sự là tôi yếu đuối và vô dụng trong lớp hay không?
Câu trả lời là KHÔNG?
Bởi khi vật tay, tôi gần như không thua bất kì ai trong lớp, kể cả họ có tập gym, bởi mỗi tối tôi đều chống đẩy 30 lần trước khi ngủ, vậy nên tôi không yếu đuối
Tôi có vô dụng trong lớp? Không hề, bởi tuy không đá bóng giúp cho lớp đạt giải, nhưng hầu hết mọi hoạt động văn nghệ, kịch, hát đều một tay tôi lo trong lớp, tôi tập hợp các bạn lại, lên kịch bản văn nghệ, truyền tải thông điệp khiến nhiều em lớp 10 xem xong kịch tôi chỉ đạo ngồi khóc thít thit, mọi người đều cảm động.
Tôi dám 1 mình đừng lên hát, hát khiến cả trường phải ồ lên vỗ tay, thậm chí tôi là đứa duy nhất trong trường và là đầu tiên dám hát nhạc trẻ, nhạc tình yêu, thậm chí là bắt chiếc Sơn Tùng nằm ra sân khấu, và còn vô vàn kí ức khác nữa, vô cùng nhiều những điều chỉ mình tôi làm được, dám làm và hầu như cả lớp không ai làm được.
Tôi đã mang giải văn nghệ về cho lớp với chỉ duy nhất 1 mình tôi.
Sau này khi nói chuyện lại với các bạn cũ tôi nhận ra: Có rất nhiều người ngưỡng mộ tôi và cảm thấy tôi thật đặc biệt. Vì tôi làm những thứ mà họ không làm được.
Vậy điều gì khiến tôi hồi đó tự ti, nghĩ mình vô dụng?
Cuối cùng thì đều do tôi đã ở sai môi trường, một môi trường mà hầu hết con trai đều chơi bóng đá và tôi thì không!
Bây giờ hay lục lại kí ức:
Tại sao tôi không chơi game giỏi và chơi bóng đá giỏi?
Thì sau này tôi phát hiện ra rằng: Do mức độ quam tâm của tôi ít hơn họ.
1 năm tôi mới đi tập 1 đến 2 lần, còn lại tôi dành thời gian học nhạc cụ và đọc sách, còn họ 1 tháng đi chơi bóng đã bất cứ khi nào có thể, có khi đến hơn chục lần.
Khi rảnh, tôi nghĩ học đàn, đọc sách và hát còn họ khi rảnh thì chơi game.
Vậy nên, hồi đó tôi thật ngu ngốc khi ngồi so sánh bản thân mình với những người chơi game hay đá bóng.
Sẽ ra sao nếu tôi ở 1 cộng đồng thích về âm nhạc, nhạc cụ, hẳn tôi sẽ là ngôi sao
Sẽ ra sao nếu tôi ở trong 1 cộng đồng ham phát triển bản thân và kinh doanh, hẳn tôi là 1 ngôi sao
Và mọi thứ xảy ra đúng như vậy!
Năm đi học nghĩa vụ, tôi đã ngồi giữa trường đàn hát với 1 anh thối sáo và một đống bạn nữ vây quanh, đưa điện thoại lên quay
Hồi bắt đầu làm đến bây giờ, tôi đã có những đội nhóm hàng nghìn người do tôi lãnh đạo và dẫn dắt họ, họ coi tôi như một ngôi sao!
Vậy nên:
Tôi nhận ra ra rằng:
Giữa game và chơi nhạc cụ, điều gì khiến tôi kết nối với cộng đồng tốt hơn?
Tất nhiên câu trả lời là tuy cộng đồng tôi muốn gây ấn tượng trong tương lai.
Trong tương lai, những người tôi hướng đến, như bạn gái, vợ, khách hàng, bố mẹ, sẽ chẳng ai thích nghe khi tôi kể về game. Nhưng nếu là đàn cho họ nghe 1 bản nhạc, thì họ sẽ thích.
Và việc lúc này tôi cố chơi game, cố hòa nhập vào cộng đồng chơi game, và rồi sau này, tôi sẽ chẳng có gì, vì chẳng ai cần kĩ năng chơi game của tôi.
Và tôi bỏ game!
Đó là một ví dụ nhỏ trong bài này tôi muốn chỉ ra cho bạn.
Bạn thân mến, điều tôi chỉ muốn nói rằng:
Bạn luôn phải biết được, bản thân mình thích gì và phù hợp với điều gì?
Việc chạy theo người khác là một điều hoàn toàn vô nghĩa!
Việc bạn ở trong một cộng đồng sai, chơi với những người bạn sai khiến bạn hạ thấp giá trị của bản thân và đánh mất đi rất nhiều long tự trọng của bạn.
Ví dụ bạn biết chơi guitar, nhưng bạn lại chơi với hội bạn đam mê đánh liên minh, đi chơi với nhau, chúng nó chỉ ngồi bàn về game, và chả ai quan tâm đến guitar của bạn hết!
Và chơi game với chúng nó, bạn thường hay bị thua và cảm thấy mình thật yếu kém, và nghĩ mình thật kém cỏi so với với mọi người.
Nhưng hãy tự hỏi: Tại sao chỉ duy nhất mình mình biết chơi guitar, bọn nó có guitar cũng chả bao giờ chơi được như mình.
Sẽ ra sao nếu bạn giỏi chơi game mà lại tham gia vào 1 hội bạn toàn chơi nhạc cụ, chẳng phải việc chơi game giỏi là điều vô dụng hay sao, sẽ chả ai quan tâm đến bạn cả, bạn chỉ là ngôi sao trong hội bạn chơi game mà thôi.
Vậy nên, người chơi biết chơi nhạc cụ hãy chơi với hội bạn chơi nhạc cụ, hãy thuộc về nơi bạn thuộc về, nếu cứ ở mãi trong hội chơi game, khả năng hiện có của bạn là điều vất bỏ và không được coi trọng, đó là lý do tại sao bạn càng ngày, càng trở nên tự ti.
Điều này giống với việc 1 người thuận não phải sáng tạo, lại ở trong hội toàn đứa thuận não trái thiên về tư duy logic tính toán, điều đó khiến người thuận não phải như một trò cười. Và đó là câu chuyện của tôi.
Vợ tôi và tôi là như vậy, tôi là đứa thuận não phải, tôi mạnh về hình dung, tưởng tượng, lên kế hoạch, viết, sáng tạo và lãnh đạo, và nó là những thứ khó thế hiện rõ ràng ra ngoài.
Còn vợ tôi thuận não trái, cô ấy là kĩ sư công nghệ thông tin, cô ấy tính toán nhanh, logic nhanh, suy nghĩ nhanh nhậy, cô ấy lập trình rồi làm đủ mọi thứ phúc tạp.
Và hiển nhiên cô ấy làm được nhiều thứ tôi không làm được
Trong cuộc sống bình thường bây giờ, phần lớn đều sử dụng não trái, như việc đi chợ, tính toán, đặc biệt là ghi nhớ các con số, hóa đơn .v.v Điều đó khiến khi ra ngoài cùng vợ, tôi chả khác gì một thằng ngố, cái gì cũng chậm chạp, lề mề, nhớ nhớ, quên quên!
Và vợ tôi có lúc bực tức và hay đặt tay lên trán và suy nghĩ:
“Sao em lại yêu một người ngố thế này nhỉ, mỗi mấy cái đơn giản mà cũng không làm được, thì sau này a làm được cái gì “
Nhưng cô ấy nghĩ một lúc, cô ấy lại thốt lên:
“ Không đúng, anh không ngố, anh rất thông minh, vì nếu không thông minh tại sao anh lại kiếm được nhiều tiền và làm được nhiều điều phi thường đến thế”
Phải rồi, tôi có thể tạo ra những đội nhóm hàng nghìn người
Tôi có thể tưởng tượng rõ rang từng đường đi nước bước cho vài năm.
Tôi là người đầu bếp cừ khôi cho gia đình.
Tôi có thể viết xong cả 1 cuốn sách vài tram trang hay làm vài khóa học trong 1 tháng..
Tôi có thể thuyết phục và truyền cảm hứng đến bất cứ ai tôi muôn
Và tôi đang biết chơi cùng lúc: Piano, guitar, Violin, guitar điện!
Tôi thuộc hàng tram bài hát đến giờ tôi vẫn nhớ và hát lại vanh vách.
Những điều cô ấy rất khó để làm theo.
Nhưng tại sao đối với xã hội bên ngoài, và đối với cô ấy, tôi chỉ như một thằng ngố, bởi cuộc sống hiện tại thường ngày 99% đang sử dụng thế mạnh của cô ấy.
Hay khi nói chuyện về lập trình, tôi chỉ là một đứa ngố trong mắt cô ấy.
Nhưng khi ở một mình hay nằm trong thế giới kinh doanh hay thế giới sáng tạo, tôi làm chủ nó!
Chính vì tôi biết được điều này, tôi rõ ràng về điều này, nên trong cuộc sống thường ngày, tôi nhận được vô số lời cười chê của bạn bè như:
Eo, mày hài thế, mày ngố thế
Trời, tức, có thế mà không nghĩ ra
Cái đấy cũng phải dùng máy tính á?
Đấy, lại bị họ lừa rồi ? Suất ngày quên đồ, Anh não tó à?
vv. v .v.v
Đủ mọi lời chê trong suất nhiều năm nhưng tôi không hề cảm thấy buồn hay thất vọng, vì chỉ có tôi mới thực sự biết rằng:
Mình có ngu hay kém cỏi hay không?
Và đó cũng là lý do tôi là người hướng nội, ở trong cộng đồng của những người hướng nội, tôi chỉ thích ở nhà, tập trung vào công việc, sáng tạo, viết lách và học các loại nhạc cụ mà thôi!
Tôi không thích giao du, không thích chơi với những người chơi game, không giao du, ko hội họp, không nhậu.
Bởi tôi biết mình mạnh ở đâu, và cộng đồng nào tôi nên thuộc về, ở trong cộng đồng nào tôi sẽ hạnh phúc nhất và ở trong cộng đồng nào khiến tôi vô dụng.
Giải pháp thoát khỏi fomo triệt để:
Vậy nên, bạn thân mến, việc quan trọng nhất bạn cần làm để thoát khỏi fomo, đó là thay đổi chính cộng đồng của mình.
Hãy đến với cuộc đồng mà bạn cảm thấy có ích
Bạn đam mê phát triển bản thân, hãy ở trong cộng đòng những con người phát triển bản thân.
Bạn đam mê kinh doanh, hãy follow, tham gia group những người liên quan đến kinh doanh
Vậy nên, hãy để những người bạn thích vây quanh mình!
Vợ tôi khen tôi là người một người chồng tuyệt vời
Tôi không hề học cách để trở thành một người chồng tuyệt vời, đơn giản, tôi follow những cặp đôi hạnh phúc và để họ vây quanh mình, cứ mở mạng xã hội ra, mở youtube ra là có video hay bài của họ, điều đó vô tình tác động để cách cư xử trong mối quan hệ gia đình.
Từ xưa đến nay, là một người hướng nội, tôi đã biết tìm những người thành công trong lĩnh vực của tôi, những người tôi muốn trở thành, follow họ hằng ngày, điều đó cũng giống như tôi đang gặp họ hằng này vậy!
Hãy biết thanh lọc các mối quan hệ ở cả ngoài đời và trên mạng xã hội của bạn.
Và quan trọng đừng chạy theo người khác.
Ví dụ như tôi:
Tôi hiện tại không thích chơi coin hay forex (có lý do riêng), cho dù trên mạng xã hội có nhiều người khoe nhiều tiền hay thế này, thế nọ đến mấy, tôi cũng bỏ ngoài tai, và mặc kệ.
Bởi tôi có mục tiêu riêng và con đường riêng của mình.
Nếu tôi ghét 1 ai đó, việc họ làm khiến tôi khó chịu, thì tôi chặn họ luôn, không để họ xuất hiện trước mặt mình.
Và quan trọng nhất:
Mỗi người chúng ta trên cuộc sống này đều có một điểm riêng biệt, không ai là kém cỏi hết, chúng ta để được sinh ra đã phải chiến đấu với hàng vạn tinh binh khác để thành người, không đùa, đây hơi thô nhưng thật.
Chúng ta đã từng là người chiến thắng, nên mỗi người sẽ có những điểm mạnh, điểm yếu riêng, bạn cần phải tìm ra nó, để đi vào một cộng đồng nơi bạn thuộc về.
Vậy nên xã hội này mới có nhiều nghề nghiệp đến vậy, nghề nào cũng có người thành công, kẻ thất bại cả, chả có nghề nào 100% thành công đâu.
Người thành công, hạnh phúc là người chọn đúng nơi mình thuộc về, còn kẻ thất bại thì cố chấp chạy theo đám đông.
Nếu đã tìm được nơi bạn thuộc về,, tìm được điều bạn muốn làm, thì bạn phải kiên trì đến cùng.
Thời gian đầu, khi bạn không chạy theo đám đông, sẽ có rất nhiều lời đàm tiếu, những niềm tin tiêu cực, những thử thách đến với bạn dồn dập, nhưng trên hết, bạn phải kiên trì vượt qua nó, và chính những điều bạn đã vượt qua đó sẽ đem bạn tới thành công.
Bởi thành công không phải cái đích mà bạn đạt được, mà thành công là quá trình bạn đạt được mục tiêu đó.
Giống việc, để trở nên như bây giờ, cách danh bây giờ không còn quan trọng, quan trọng là những kĩ năng tôi đã học được, luyện tập được để trở thành như bây giờ.
Khi ở đúng cộng đồng, nơi bạn thuộc về, bạn sẽ không bao giờ bị bỏ lại phía sau.
Hãy tưởng tượng xem, 1 đưa thiên về văn, mà cho nó vào lớp toán, thì dù cố gắng đến mấy, cũng khó mà theo được 1 người ở sẵn trong lớp toán đó, và đưa chuyên văn sẽ tưởng nó kém thông minh. Và chuyện tương tự đó vẫn diễn ra hằng ngày!
Mục tiêu bạn đề ra càng lớn, sẽ càng nhiều thứ phải học, đạt được mục tiêu rồi, tức bạn đã sở hữu tất cả các kĩ năng rồi.
Bây giờ: Cho dù bạn có mất tất cả, bạn vẫn có thể làm lại được, bởi kĩ năng của bạn vẫn còn đó mà thôi, và đó mới là tài sản lớn nhất của bạn!
Vì vậy, Take Fucking Action, nhấc mông lên mà hành động!
Ok, bài hôm nay quá dài rồi, tôi mỏi nhừ tay rồi, hy vọng là tôi đã có một bài viết tuyệt vời dành tặng bạn.
Và nhớ comment 1 điều gì đó để chúng ta giao tiếp với nhau, cùng nhau tạo nên 1 cộng đồng tích cực và phát triển từng ngày bạn nhé!
Và nếu có gì cần hỏi, bạn cứ comment nhé!
OK, bye bye, hẹn gặp lại bạn ở những bài viết hay hơn phia sau ( nếu có ) nhé!